[TT] Mục Lục

THƯỢNG TÁ

27423612-256-k189264

“Hình ảnh chỉ màng tính chất minh họa”

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Editor: Sathutuyet

Beta: Chip

Thể loại: đam mỹ, tương lai, quân văn, cường cường, 1×1

Nhân vật chính: Phương Trì, Bryan.

Phối hợp diễn: rất nhiều

Tiến trình

Bản gốc: Hoàn

Bản edit: còn đang lết :”x

Đam mỹ: là truyện về tình yêu đồng tính nam ai dị ứng có thể trực tiếp close tab . 

Bản dịch không có sự cho phép của tác giả nên vui lòng không mang đi đâu dùm. Sathutuyet cũng tự đăng lên wattpad nên bạn nào đọc bằng điện thoại có thể click vào đây

Lời editor:

  1. Đây là bộ đầu ta edit nên có rất nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm.
  2. Do dịch từ QT nên bản dịch chỉ đúng 80% so với QT còn so với bản gốc thì ta không biết *che mặt* tại ta cũng chưa được xem bản gốc mà.
  3. Do số lượng truyện mình đọc bằng QT rất nhiều mà truyện edit chẳng đọc được bao nhiêu nên văn phong vẫn có chút hơi thở “hán việt”.
  4. Do đây là “cường cường” nên ta để 2 người cùng xưng là hắn nha. (tại 2 anh ý ai cũng không chịu kém cạnh mà)

Cuối cùng, mong mọi người ủng hộ ta *cúi đầu*, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Mục lục

Văn án

Quyển 1: NGÀY ĐẦU GẶP GỠ

1 2 3

4 5 6 7 8

21/09/2019 Diary 2

Trải qua 2 năm với mối tình đầu để rồi kết thúc trong mệt mỏi mình mới chợt nhận ra. Hoá ra mình yếu đuối đến vậy, 1 lần quay lại vì cảm xúc và sự cô đơn, cố gắng níu kéo để rồi bị coi không ra gì. Đáng nhẽ mình đã biết bao nhiêu chuyện bao nhiêu sự việc thì phải hiểu đơn giản là nếu đã chia tay thì quay lại cũng sẽ lại ct. Vầy mà vẫn cố, để rồi ngay lúc suy sụp vì cv và hạn vận thì cũng là lúc người không thực sự yêu mình quay lưng lại vs mình. Dễ hiểu như vầy mà vẫn bị tổn thương. Quả nhiên luyện qua bao nhiêu câu truyện bài học rồi nhưng đến lúc thực hành thì như shit. Haizz

21/06/2018 Diary 1

pexels-photo-207962

Mình đọc trên facebook nói năm 23 tuổi Ma Kết sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Trong 365 ngày này mình sẽ gặp rất nhiều người rất nhiều thứ, nhiều lúc 1 bài hát 1 bộ phim làm mình rung động hơn cả 1 người. Liệu trong năm nay mình sẽ tìm được người cho mình cảm giác như xem Howl’s moving castle chứ. Liệu có ai khiến bạn đứng cạnh người đấy lần đầu cho đến phút cuối của cuộc đời trái tim bạn đều đập loạn nhịp như thế chứ. Mình có người yêu nhưng cảm giác của mình dành cho người đấy không phải như vậy. Trong 1s suy nghĩ khi người đấy thành của người khác thì mình quyết định dành lại. Nhưng khi 1s đấy qua đi trong cảm xúc không còn là như thế nữa. Kỳ lạ là cảm giác của mình với 1 bài hát thì lại không bị mất đi như thế. Mai sẽ là 1 hành trình dài đi đến những nơi mình chưa từng đến, nơi hoa vàng trên cỏ xanh. Đi cùng với những người bạn thân quen, và không có người ấy. Liệu trong 8 ngày này mình sẽ nhớ đến người ấy 1 chút nào đó hay hoàn toàn chỉ tập trung vào vui chơi. Và nếu người ấy không phải tình yêu đích thực của đời mình thì liệu mình có tìm được tình yêu đấy trong năm nay, trong cuộc đời này. Một tình yêu mà mình không quan tâm đến tất cả không quan đến mình sẽ phải chịu tổn thương bao nhiêu, không quan tâm người đấy có yêu mình không mà chỉ đơn giản là khi nhìn thấy người đấy trái tim mình đã loạn nhịp như nghe The Scientist hay Photograph ngay lúc này.
Ngày tháng năm sinh của mình dịch theo tiếng nhật là Ảo Vọng Tuyết. Liệu Ảo Tưởng có 1 ngày thành sự thật hay sẽ chôn cùng mình ngày mình chết. Gửi người yêu trong ảo tưởng của tôi. Nếu anh đã xuất hiện thì làm hơn thể hiện 1 chút đi, nếu anh còn chưa xuất hiện thì anh chỉ còn rất ít thời gian thôi bae nếu không em sẽ đưa ra các quyết định sai lầm đó. :3 Youtube chuyển sang bài Secrets của One Republic rồi.

P/s: xin lỗi nếu bạn bị rối loạn khi đọc bài viết này. =)) nó không có giá trị lắm đâu trừ tên mấy bài hát mà hâu như ai cũng biết.

(TT) Chương 3

Editor: Hôm nay ta đã thi xong, từ giờ sẽ edit thường xuyên hơn *tung hoa nào*

Thượng Tá

Chương 3

 

Ngày hôm sau Phương Trì dắt theo vật nhỏ đi đăng ký. Dọc đường đi nó không ngừng giãy dụa, giương miệng muốn cắn hắn. Qua vài ngày nuôi dưỡng, cả hai không thân thiết hơn thì thôi, ngược lại còn giúp răng nanh nó “mọc dài” ra thêm. Hơn nữa con chó nhỏ này học tập rất mau lẹ, có thể né tránh và công kích lại Phương Trì. Học một ra ba, càng ngày càng cắn người điêu luyện, để né tránh nó mà không bị thương quả thật rất khó. Cố tình hắn chính là thích tính tình quật cường của vật nhỏ. Bị thuần phục nhanh chóng thì còn gì thú vị nữa, dù sao mấy ngày qua, một người một chó đùa nghịch với nhau rất vui vẻ.

Hắn thật sự muốn đăng ký biến nó hoàn toàn thành vật nuôi của mình, nhưng vì thủ tục rất phiền phức, luôn tìm mọi cách thu tiền. Hắn không thiếu tiền nhưng lại không nghĩ mất tiền như vậy. Lần này phu nhân Connor chủ động tìm người giúp, hắn cũng thuận thế  mà đồng ý ngay, dù sao nghe người ta nói “ Anh chính là chủ nhân của nó” cũng không tệ.

“Tên.”

“Phương Trì.”

“…… Không có hỏi ngài, hỏi con chó ý.”

“……..chó.”

“…… Đổi cái khác!”

“Ách…… Súc sinh.”

(Một phút mặc niệm cho em chó)

“ Tiên sinh, nếu ngài còn như vậy, tôi sợ phải đến tòa án tố cáo ngài ngược đãi động vật mất. Nuôi thú cũng như nuôi một đứa nhỏ hay kết một người bạn vậy, ngài phải cẩn thận chăm sóc. Ngài cho rằng mình có thể đặt một cái tên như vậy cho một đứa nhỏ? Đây chính là ngược đãi tinh thần đó.” Hiển nhiên nhân viên đăng ký là người của Hiệp hội bảo vệ động vật rồi, không những thế là một thành viên đầy nhiệt huyết nữa. Cho dù cấp trên có đang đứng bên cạnh Phương Trì, nhưng cậu ta vẫn dám nói thẳng, xương cốt cứng cỏi đấy.

Phương Trì cúi đầu nhìn chó con đang cố gắng cắn tay mình, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng đủ thứ tên linh tinh trên đời “Nanh sói”“Công chúa”“Vương tử”“Ếch”, cuối cùng cũng từ trong mớ đó tìm được một cái có vẻ bình thường dễ nghe nhất là “Tiểu Bạch”.

Nhân viên đăng ký trừng mắt nhìn Phương Trì một cái, khinh bỉ cái tên tầm thường của hắn đặt, sau đó mới điền điền xuống tờ đăng ký.

“ DG4356745, đây là mã số cho chú chó của ngài, xin hãy nhớ kỹ mã số, sau này nếu có thất lạc, sinh sản hay chết đi, xin ngài hãy mau chóng liên hệ với Sở quản lý vật nuôi, chúng tôi sẽ phái nhân viên chuyên nghiệp đến giúp đỡ. Cuối cùng mong ngài nhớ kỹ, không được tùy tiện vứt bỏ vật nuôi, nếu không chúng tôi sẽ kiện ngài.” Nhân viên đăng ký tức giận nhìn hắn.

Phương Trì lộ ra một nụ cười tươi ôn hòa.

“Tên?”

“Không phải tên là Tiểu Bạch sao? Chính ngài đặt còn gì. Nếu muốn sửa đổi tên thì mời ngài đến cửa số 5.”

“Ta hỏi ngươi ý.”

“A?”

Hắn ôm Tiểu Bạch bên tay trái, tay phải nhẹ nhàng hướng về phía trước sờ sờ mặt cậu nhân viên, hài lòng nói :“Xúc cảm không sai. Tên gọi là gì, địa chỉ gia đình, phương thức liên hệ? Đêm nay muốn hay không đến chỗ ta, nhìn ngươi như vậy khả ái, không thu tiền. Sau sẽ không dây dưa, cho dù ngươi có người yêu cũng không quan hệ.”

Thượng sĩ của Sở quản lý vật nuôi bỗng chốc cảm thấy đau đầu, người trước mắt cậu chính là tình nhân của phu nhân Connor, không ngờ dám trước mặt mình đi trêu chọc người khác? Hay là trong mắt hắn ta vị phu nhân nhiều tiền kia chẳng là cái đinh gì? Cậu có nên mật báo lại không? Thật rối rắm…

“ Tiên sinh,ngài đây là quấy rối tình dục! Đó là vũ nhục đối với tôi đấy, tôi đã có bạn gái và đã yêu nhau nhiều năm rồi, rất nhanh sẽ kết hôn ! Tôi đối nàng toàn tâm toàn ý, sẽ không đem người thứ hai vào trong mắt !”

Phương Trì nhún nhún vai:

“Vậy quên đi.”

Khó có dịp gặp một tình nhân có cá tính cứng rắn như vậy, không thể quen được thật đáng tiếc.

Cảm ơn vị Thượng sĩ đã giúp đỡ mình, hắn mang theo Tiểu Bạch chuẩn bị đi về nhà. Vật nhỏ cuối cùng cũng thuộc về hắn, sau này bắt nạt thế nào cũng không lo, nghĩ như vậy xong, Phương Trì nhịn không được cúi đầu lấy tay bắt nạt Tiểu Bạch (mặc niệm lần 2 cho em chó~). Trước tiên bắt lấy cái miệng của nó, làm cho cô bé (thì ra nó là cái a!!) không mở miệng ra được, sau đó lập tức thả ra, né tránh răng nanh sắc bén của nó. Chơi vài lần, Tiểu Bạch phản ứng càng lúc càng nhanh, có mấy lần răng nanh đụng phải ngón tay hắn.

Phương Trì bỗng dưng ngẩng đầu, nhanh chóng đem Tiểu Bạch giấu vào trong lòng, đồng thời lui ra phía sau hai bước, né tránh đôi tay đưa tới của người trước mặt.

“Ta chỉ là muốn sờ sờ nó, thực khả ái? Là chó của ngươi?” Người đối diện nói.

“Tiên sinh, ngài như vậy thực không lễ phép , không phải trước tiên ngài nên xin phép chủ nhân của nó sao?” Phương Trì híp mắt, giấu đi cảm xúc của mình.

“Thật không? Ta chỉ là thấy nó rất khả ái , thật có lỗi.” Người nọ hướng Phương Trì gật gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Trong lòng Tiểu Bạch không ngừng run run, rất ít khi gặp nó sợ hãi như vậy. Phương Trì nói khẽ với nó:“Là chủ nhân của ngươi trước kia sao? Sát khí rất nặng a, vừa rồi nếu không phải  ta giấu ngươi nhanh, ngươi đã bị đoạt đi rồi.”

Mang theo Tiểu Bạch bước nhanh đi vào trong phi thuyền, hắn giống như đã chọc tới điểm phiền toái nhỏ.

Người kia nhìn số hiệu phi thuyền của Phương Trì , âm thầm nở nụ cười, ấn nút trên cổ tay áo:

“Trung úy Halls, ngươi hiện tại đến một chút.”

Halls vừa say rượu tỉnh dậy vội vội vàng vàng chạy đến nơi, liền bị đối phương đạp một cái vào mặt,vừa nhấc đầu, đã thấy Thượng tá Bryan ngồi trước cửa phi thuyền của mình, lơ lửng trên đầu cậu, chân vẫn giữ nguyên tư thế nhấc chân đạp người.

Vội vàng nghiêm, cúi chào, sau khi đem ánh mắt buồn ngủ đổi thành vô cùng sùng bái, mới lớn tiếng nói:“Thật có lỗi, thượng tá. Tôi không có hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là cách thời gian quy định còn có ba ngày hai đêm, hy vọng ngài có thể đợi cho tới thời gian đó rồi mới quyết định xử phạt.”

“Không cần.”

“A?” Halls trừng lớn hai mắt, cậu nghe lầm sao? Thượng tá nói không cần? Buông tha cậu ?

Một chân lại lần nữa đạp vào mặt cậu.

“Nghe một lần không hiểu sao? Cái loại vừa giẫm một phát đã tan xương rã cốt như ngươi thật không thú vị, ta vừa phát hiện một mục tiêu mới rồi.”

Thượng tá nhìn trúng một món đồ chơi mới ! Halls trong lòng mừng rỡ, cậu có thể thoát ly khổ ải rồi! Sau đó mới mười phần không lương tâm vì món đồ chơi mới kia mà bi ai một giây, cậu lập tức nói:

“Xin hỏi, việc tìm kiếm hạ sỹ Andrew còn muốn tiếp tục không?”

“Không cần, đã muốn tìm được rồi. Nhớ kỹ dãy số này, tìm được chủ nhân của nó, người và chó đều là của ta.”

“Là…!!!!!”

Tâm tình của phu nhân Connor hiện vô cùng không tốt, bà vừa mới phát hiện quân bộ đang điều tra về mình! Điều tra bản thân bà không sợ, nhưng cái họ điều tra chính là phi thuyền bà tặng Phương Trì hồi năm ngoái. Chả lẽ có vị cấp trên nào nhìn trúng Phương Trì? Bà có điều tra thế nào cũng không tìm được người kia, điều này chứng minh rằng người kia có thân phận cao hơn bà rất nhiều.

Phu nhân Cornor chẳng qua là một quả phụ có tiền, nhưng bởi vì sản nghiệp có liên quan đến quân đội, cho nên cũng có chút thế lực, nếu thật sự là quân bộ quan lớn, bà hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Bà mới biết một bí mật. Nhưng bí mật này cùng quân đội có liên quan sao? Hắn sẽ bởi vậy mà chết sao?

“Phu nhân, ngài hôm nay phá lệ nhiệt tình”. Muốn đè chết hắn sao.

Phương Trì mặt không hồng khí không suyễn, bình tĩnh nhìn phu nhân Connor. Người phụ nữ này có thể trọng làm cho người khác phải sợ hãi, dù hắn đã trải qua huấn luyện,  nhưng phần bụng dưới yếu ớt cũng chịu không nổi thể trọng lớn vậy.

Phu nhân Connor dùng cánh tay phì phì ôm lấy hắn:“Người ta nhớ ngươi, lo lắng ngươi thôi ~~”

Phương Trì mặt không đổi sắc, trước đây khi còn ở trong quân đội, hắn chính là một quân sĩ có tính bình tĩnh cao đến hiếm thấy. Nếu là người khác gặp phải cảnh bị một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, thân hình vừa béo vừa ngu dụi vào lòng mình làm nũng, phòng chừng sẽ ói đầy đất mất. Nhưng đối với hắn dù là bà ta hay một cô gái mười lăm mười sáu tuổi như hoa đang cười duyên cũng giống nhau cả thôi, dù sao là ai hắn cũng đều không thay đổi sắc mặt.

“Ta đi đây.” Hắn đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông này chưa bao giờ ở lại đây qua đêm, cho dù muộn tới đâu, chỉ cần công việc vừa chấm dứt, hắn liền lập tức mặc quần áo rời đi, không có một tia lưu luyến. Nhưng hắn cũng không có chán ghét, những người đàn ông trước đây luôn trước mặt bà nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng bà thấy được trong đáy mắt bọn họ ẩn sâu sự chán ghét. Chỉ có Phương Trì, hắn đối bà, cùng đối với các cô gái xinh đẹp khác giống nhau, vừa không thưởng thức, cũng không khinh bỉ.

“ Phương, đêm mai gặp lại.” Connor gửi cho hắn một nụ hôn gió.

Phương Trì gật gật đầu xem như đáp lại, mở ra cửa rời đi.

Có người tra chuyện của hắn, vẫn là bà lén giải quyết đi, không nghĩ mang phiền não đến cho hắn. Phu nhân Connor nằm ở trên giường nghĩ, chờ mong đến đêm mai.

Nhưng ngày hôm sau người đến không phải là Phương Trì, mà là một trung úy, đối phương nói cho bà, Phương Trì đã bị Thượng tá Bryan nhìn trúng mang đi.

Bà đời này không còn gặp lại hắn lần nữa.

 

 

 

[TT]Chương 2

Từ chương này trở đi “thành phố mùa xuân” sẽ gọi là Springfield nhé!

Chương 2

Thành phố Springfield về đêm thật muôn màu muôn vẻ, cho dù là một người công nhân viên chức bình thường, khi màn đêm buông xuống cũng sẽ ở quán bar uống  một ly, thả lỏng một chút tâm tình.

Nhưng còn càng nhiều người lại là đến uống rượu để say khướt, hỗn loạn vượt qua một đêm, như là không cần lo lắng các loại phiền não trong cuộc sống bình thường, đây là nơi dùng trốn tránh sự thật tốt nhất.

“Thay vì gọi là thành phố mùa xuân, không bằng gọi là cái chợ mục nát đi!” Phương Trì trào phúng nói, đồng thời đem chén rượu mạnh trên tay một hơi uống cạn.

“Uống như vậy, chỉ tổn hại thân mình thôi, Phương”, Dewitt vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Không uống nhiều một chút, ta sợ một lát nữa không có biện pháp “làm việc” được. Ngươi cũng biết, Connor phu nhân là một người “khó đối phó” như thế nào rồi mà”.

Dewitt mặt đông cứng lại một chút, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Kỳ thật ta có thể giúp ngươi giới thiệu một công việc tốt hơn, ngươi tuyệt đối có năng lực đảm nhiệm. Như vậy sẽ không tất phải làm cái loại công việc này”.

“Nhưng là ta trời sinh liền thích công việc như vậy, kiếm được nhiều tiền lại dễ dàng”. Phương Trì buông chén rượu đã hết xuống, quay sang chỗ bartender nói:“bartender, ghi sổ, ngươi biết nên ghi ai rồi chứ”.

Nói xong hướng Dewitt chào tạm biệt, rồi bước chậm đi ra quán bar.

Trong quán bar có rất nhiều người, không đẩy  ra nhốn nháo như vậy sẽ rất khó đi ra ngoài được, Phương Trì cũng không cùng mọi người tranh đoạt không gian nhỏ hẹp đó, nếu là phía trước có người chặn đường, hắn sẽ mỉm cười chờ bọn họ tự động thoái lui, nếu là có người không cẩn thận bị xô đẩy lại đây, hắn lại có thể né tránh trước. Tại trong cái dạng hoàn cảnh này, hắn cư nhiên có thể không đụng tới một người nào đi ra ngoài quán bar.

Dewitt nhìn bóng dáng của hắn, nhìn theo phía Phương Trì rời đi. Sau hai năm, từ khi quen biết hắn, mỗi ngày đều nhìn hắn từ phía sau, có khi hắn một người rời đi, có khi lại là ôm một người phụ nữ hoặc là một người đàn ông, cũng có khả năng là nhiều người.

“Phi! Một tên callboy không biết xấu hổ” Đồng dạng nhìn bóng dáng hắn bartender thầm mắng một câu.

“Hắn không phải callboy”, Dewitt lắc lắc chén rượu trong tay,“Hắn chẳng qua là tùy ý một chút, bất luận kẻ nào đều không sao cả. Chẳng qua là làm cái loại công việc này  lại thuận tiện kiếm thêm chút tiền, mà người thì ai chẳng cần tiền, vậy thôi ”.

“Sếp à, ngươi vừa rồi nói cái loại người này, trong  xã hội bình thường đều gọi là callboy, áp hoặc là…”.

Một họng súng đen ngòm đặt ở trên trán của gã, Dewitt như trước lạnh nhạt nói:“Hắn không phải”.

“Đúng vậy! Hắn không phải, hắn tuyệt đối không phải!” Bartender liều mạng lắc đầu: “Hắn là người đàn ông anh tuấn nhất thế giới này, kỳ thật ta chỉ là ghen tị hắn quá mức đẹp trai, có thể hấp dẫn nhiều cô gái xinh đẹp như vậy thôi, thượng úy Dewitt”.

Dewitt không có thu hồi súng lục, như trước đem nó để ở trên đầu đối phương, chính mình yên lặng thưởng thức Cooktail bartender mới điều chế ra trước đó.

Một bàn tay vươn ra túm lấy súng lục, chủ nhân của bàn tay đó vỗ bả vai Dewitt một chút, nói:“Thượng úy, có chuyện gì làm cho cậu tức giận lớn như vậy?”.

Vị thượng úy trẻ tuổi nhìn thoáng qua người tới, đem súng cất đi.

“Trung úy Halls, chúc mừng cậu rốt cục theo biên giới trở về. Thế nào? Đã thích ứng được hoàn cảnh mới chưa?”

“…Còn có thể đi, nhưng qua vài ngày nữa tớ sẽ cùng con người nói lời tạm biệt”. Halls toàn thân toát ra một hơi thở đầy bi thảm, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khí đen, làm cho Dewitt thiếu chút nữa nghĩ đến ngồi ở bên cạnh mình không phải là một người, mà là một cái xác đã hư thối rất nhiều năm.

“Thượng tá, chính là vị kia thượng tá, theo biên giới mang về một con chó của quân đội, đã bị mất, cố tình người phụ trách chiếu cố nó lại là tớ! Vì cái gì, vì cái gì cố tình là như thế này!” Halls không ngừng nắm lấy bộ tóc màu nâu ngắn ngủn của chính mình , khiến cho mái tóc mềm mại bị cậu vò cho rối bời.

“…… Tớ nhớ rõ cậu là trung úy, hẳn là phụ tá thượng tá Bryan quân vụ cùng chính sự, vì cái gì sẽ phải đi chiếu cố một con chó quân đội? Đó hẳn là việc của binh lính chuyên môn mà?”

“Trên thực tế tớ hiện tại…… Đã muốn bước một chân vào ổ chó rồi”.

Halls được coi như  lấy thành tích nổi trội, xuất sắc tốt nghiệp trường quân đội, là một người binh lính trải qua các cuộc huấn luyện binh lính khắc nghiệt, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ quan trọng. Lúc kiểm tra tinh thần trước khi tốt nghiệp, quân y từng nói qua, cậu có tinh thần cực kì kiên nghị, khó có gì có thể khảo nghiệm được.

Nhưng  cái vị thân làm bằng sắt, tinh thần như thép nói trên hiện tại giống như con chó tội nghiệp hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nhìn lão bằng hữu lão đồng học, chỉ kém việc ôm cổ người ta khóc rống . Dewitt thấy cậu ta như vậy, vội vàng đánh giá bốn phía, tiếp xúc đến ánh mắt của cậu mọi người đều trốn ngoài bán kính 2m, xung quanh hai người không có lấy một bóng người.

Tốt lắm, như vậy là có thể yên tâm nghe người này kể khổ .

“Dewitt cậu hãy nghe tớ nói, cái kia Bryan nuôi một con …” Halls kìm nén nước mắt của mình, đối với bạn tốt nói ra toàn bộ vài năm nay khổ sở, cuối cùng còn dùng tay xoa xoa nước mắt nói:“Còn có ba ngày, trong vòng 3 ngày nếu tớ còn không tìm ra con chó chết tiệt kia, kế tiếp người trong  ổ chó sẽ chính là tớ a… !”

Dewitt đầu đầy hắc tuyến, cậu nghe nói qua, thượng tá Bryan là một vị thủ trưởng tương đối khó hầu hạ, cũng không nghĩ đến Halls vài năm nay lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Khó trách cậu ta tốt nghiệp thời gian dài như vậy,không những làm việc ở tiền tuyến, còn lập rất nhiều công lao, mà chỉ lên đến chức trung úy, ngược lại mình thành tích tốt nghiệp kém hơn chỉ làm văn thư lại có chức vụ cao hơn.

Nhưng bây giờ cậu ta còn gặp phải nguy cơ giáng chức lớn hơn nữa.

Lão bằng hữu gặp nạn, mình không thể không giúp, Dewitt cúi đầu trầm tư trong chốc lát hỏi:“Đã đánh mất bao lâu? Có ảnh chụp sao?”

Ngừng nước mắt trung úy từ túi tiền trước ngực lấy ra ảnh chụp, đồng thời nói:“Andrew vừa mất tích mình liền lập tức thu thập hình ảnh trong ổ chó, chụp lại hình ảnh cuối cùng của nó, chia cho cấp dưới làm cho bọn họ đi tìm , nhưng là vì cái gì tìm nhiều ngày như vậy còn không có tìm được?”

Bởi vì ảnh chụp này có vấn đề! Ánh mắt Dewitt bốc hỏa nhìn ảnh chụp lập thể của con chó nhỏ, ảnh chụp tuyệt đối là một con chó bẩn thỉu, Halls như thế nào chiếu cố nó? Nhưng dù sao cậu ta không phải nhân viên chuyên nghiệp, có thể tha thứ.

Dewitt không biết là, bộ dạng Andrew như vậy, tuyệt đối không phải Halls chăm sóc không chu toàn, mà hoàn toàn do Bryan thích xem nó trong bộ dạng bẩn hề hề. Bởi vì Andrew là một con chó sói bọn hắn mang theo từ núi tuyết ở biên giới phương bắc về, là một con chó nhỏ toàn thân tuyết trắng. Bryan sở dĩ không cho người giúp nó tắm rửa, chính là không nghĩ làm cho người ta biết thân phận chân thật của nó. Đồng thời cũng cố ý làm nhục huyết thống cao quý của loài sói, cố ý làm cho nó bị đối đãi như con chó lưu lạc. “Như vậy đi,” Dewitt nghĩ nghĩ,“cậu cầm ảnh chụp đi sở quản lý sở thú cưng nhìn xem, có lẽ có người nhặt được nó, thu nuôi nó, cũng chính thức nhận nuôi nó. Như vậy sẽ nhất định đi đăng ký và đánh số , nếu không chính là chó tư, cậu đi nơi đó hy vọng lớn hơn một chút. Mình có người quen ở đó, cậu có thể cùng hắn chào hỏi, hắn sẽ giúp cậu lưu ý một chút.”

“ Cục di dân cùng sở quản lý thú cưng cũng có lui tới sao?”

“Cũng không hẳn là nhận thức, bạn rượu mà thôi, cậu cũng biết mình thích kết giao bằng hữu mà.” Dewitt cười nhún nhún vai, cho Halls một dãy số điện thoại.

“Cảm ơn cậu, ngày mai khi bọn họ vừa làm việc mình sẽ đi!”

Đây là một đường hy vọng cuối cùng, nếu còn tìm không được… Mình liền trực tiếp ở sở quản lý thú cưng đăng kí mã số luôn đi, nhìn mình đeo vòng chó trở về, thượng tá có thể hay không đại từ đại bi buông tha mình đâu? Halls bi thương nghĩ.

Phu nhân Connor là một vị quả phụ (*) có đôi môi rất đẹp, bà thích cuộc sống tràn ngập nhiệt tình cùng kích tình, mỗi khi nhìn thấy thứ gì xinh đẹp, sẽ không keo kiệt lời ca ngợi cùng tiền tài, bà sẽ luôn xuất ra tài sản của chính mình ra để cống hiến vì cái đẹp của thế giới.

(*) Người phụ nữ mất chồng

Nhất là sau khi nàng gặp được Phương Trì, cái khí chất của của người Đông Phương cùng bề ngoài xuất sắc của hắn, nháy mắt gợi lên phu nhân Connor luôn cuồng nhiệt đối với những thứ xinh đẹp phải tìm tòi nghiên cứu. Vì khắc sâu hiểu biết đến vẻ đẹp của Phương Trì sau lớp tây trang, nàng tiêu phí tuyệt bút tiền tài đến thỏa mãn chính mình để theo đuổi cái đẹp. Rốt cuộc đợi cho đến khi Phương Trì vì những tấm chi phiếu khổng lồ kia mà cởi quần áo, phu nhân Connor đã bị thân thể với tỉ lệ hoàng kim kia làm cho khiếp sợ, lập tức bà đem thân hình hơn trăm kg của mình đặt lên người Phương Trì, hưởng thụ cái đẹp khi không còn khoảng cách.(-_-!)

Tiếp theo bà không ngại chi tiền cho Phương Trì, vì một người ngoại quốc như hắn cung cấp đủ thứ xa hoa trong cuộc sống, thậm chí bà còn muốn cùng đối phương kết hôn, nhưng Phương Trì không đồng ý. Bà muốn cùng hắn sống chung, nhưng Phương Trì cười cười từ chối. Thật ra phu nhân Connor có thể dùng mọi cách ép buộc Phương Trì theo ý mình, nhưng trực giác mách bảo bà rằng, một khi làm như vậy, bà sẽ vĩnh viễn mất đi người đàn ông này.

Điều làm cho bà không chịu nổi chính là, khi bà không ở cạnh Phương Trì, cậu liền đi tìm những người khác! Nam nữ đều có. Tóm lại, Phương Trì không bao giờ qua đêm một mình, không có bà, hắn cũng tìm được những người khác.

Bà từng vì hành vi của hắn kháng nghị, nhưng Phương Trì chỉ thản nhiên nhìn họng súng trong tay bà, lộ ra trước sau như một nụ cười dịu dàng và nói:“Phu nhân, bà trả tiền ta phục vụ, theo như nhu cầu mà thôi. Những người đó ra tiền cũng không so với bà thiếu hơn, như vậy công bằng chưa?”

Tối nay Phương Trì giống như có chút gì đó vui vẻ, không giống như những lần trước không yên lòng. Này không phải ý bảo những lần trước cậu chỉ biết bị động, ngược lại chàng trai phương Đông này kỹ thuật rất tốt, cậu có thể bắt được những điểm mẫn cảm trên thân thể đối phương, thuần thục khơi gợi dục vọng sâu thẳm trong lòng họ. Nhưng phu nhân Connor dùng tâm tư tinh tế tương phản với thể trọng của mình mà cảm nhận được rằng, người này không có tâm. Dù cho làm thế nào cũng không thể cảm nhận được tâm tư hay tình cảm của hắn.

Nhưng hôm nay, phu nhân Connor  lại cảm thấy Phương Trì đang cười. Khi kịch liệt kết hợp, loại này thản nhiên vui sướng cũng tác động đến nội tâm sâu thẳm của bà.

“Ngươi tâm tình tốt lắm?” Kích tình qua đi phu nhân Connor có chút vô lực hỏi.

“Ừ.” Phương Trì châm một điếu thuốc, mỗi lần sau khi kết thúc hắn đều phải hút thuốc. Nếu không làm như vậy, vị son môi của phu nhân Connor sẽ lưu lai trong khoang miệng, hắn cũng không thích.

“Vì cái gì?” Dù cảm giác được hắn không nghĩ sẽ trả lời, phu nhân Connor vẫn nhất quyết truy vấn không tha.

“Ta nuôi một con chó.” Miệng hắn khẽ giơ lên, nét mặt duyên dáng hiện vẻ nhu hòa.

“Đăng ký sao?”

“Còn không có, rất phiền toái.”

“Ta có thể giúp ngươi!” Bà lập tức ngồi dậy, “Ta có bạn bè ở nơi đó làm việc, ngươi chỉ cần mang theo chó đi chụp tấm ảnh là được rồi. Cũng không cần xếp hàng, như vậy ngươi chính là chủ nhân của nó !”

Nhìn sắc mặt Phương Trì dần dần ấm lên, bà biết, lễ vật lần này, so với nhà to xe xịn càng làm cho hắn thích hơn.

Cuối cùng cũng chật vật xong chương *tung hoa*, mong mọi người luôn ủng hộ để em có động lực edit tiếp. *cúi đầu*

Cuối cùng chúc mọi người giáng sinh vui vẻ!

 

[Thượng Tá]Chương 1

lời editor chữ in nghiêng màu xanh, lời beta chữ in nghiêng màu tím nhé 
_ __" và sẽ chỉnh gạch các bạn có thể trực tiếp bỏ qua :D.

Chương 1

Một buổi sáng sớm mùa đông năm 2417, Phương Trì nhàn tản bước đi trên con đường còn đầy sương sớm. Cúi đầu nhìn xuống những bước đi thẳng tắp của mình, hắn không khỏi âm thầm cười lạnh, cho dù đã rời khỏi quân đội nhiều năm nhưng một số thói quen vẫn không thể nào từ bỏ. Vô luận hắn như thế nào che dấu thì vẫn không tự chủ toát ra hơi thở chỉ thuộc về quân nhân.

Đút hai tay vào túi áo, tránh đi ngọn gió bắc lạnh căm. Ở cái thành phố được xưng là “thành phố mùa xuân” này vẫn phải chịu những ngày đông rét căm căm cùng những ngày hè oi bức, nóng nực. Quả nhiên, làm gì có một nơi nào trên thế giới này có thể cho hắn an ổn sống cả đời được chứ. Hắn âm thầm thở dài về những suy nghĩ của bản thân.

Sáng sớm ngày đông trời thường vẫn còn tối đen, đã muốn 6 giờ sáng mà cảm tưởng vẫn như đêm khuya,trên đường chỉ có thưa thớt vài người qua lại. Cũng đúng, đại đa số mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong ổ chăn ấm áp của mình. Chỉ có những kẻ hoạt động về đêm, vừa mới kết thúc công việc mà mọi người vẫn chán ghét kia mới có thể tại một buổi sáng giá rét như này mà đi trên đường.

Cũng vì một buổi sáng yên tĩnh như thế này mới có thể làm cho hắn nghe thấy được mấy thanh âm rất nhỏ.

“Ngao!” Một tiếng kêu rên khe khẽ gợi lên cho hắn sự hứng thú nho nhỏ không mấy có được, Phương Trì rảo bước về phía phát ra tiếng kêu. _ __” chó hay mèo vậy trời (ta cũng không biết nữa, tại tác giả viết thế)

Đó là một chú chó nhỏ, cả người bẩn thỉu, xám xịt đang không ngừng run run cuộn mình vào góc tường để tránh khỏi cái rét lạnh. Cơ thể bé nhỏ của nó bị rụng không ít lông khiến nó không đủ sức để tránh khỏi sự rét lạnh này. Những lúc không thể chịu đựng được nữa mới phát ra một vài tiếng kêu rên nho nhỏ.

Không giống những con chó khác vẫy đuôi khi thấy Phương Trì mà vật nhỏ này lại cố gắng gượng dậy để chạy trốn, đáng tiếc do đã qua suy yếu nên chỉ đi được một hai bước lại gục xuống.

Có ý tứ! Phương Trì lộ ra vẻ tươi cười khó có được, hắn chính là thích những thứ kiên cường, kiệt ngạo. Nếu vừa rồi con chó này chạy tới nịnh nọt hắn, chỉ sợ hắn đã một cước đá bay nó ra đi?

Hắn tiến lên bế con chó nhỏ vào lòng, cảm giác được trong lòng hắn vật nhỏ đang không ngừng giãy dụa, Phương Trì  nở nụ cười. Hắn chính là thích làm khó xử người khác hay chính là thích xem người khác trong bộ dáng chật vật. Chẳng qua vì tránh làm cho người ta phát hiện hắn cùng người kia tương tự, Phương Trì mới đem điểm này dấu thật sâu, để không ai phát hiện hắn có tính cách như vậy, đại đa số mọi người đều cho rằng hắn là một người văn nhã.

Bất quá hiện tại ở trước mặt hắn chỉ là con chó mà thôi, mà không phải là một con người, nên vừa không có thể nói, cũng sẽ không thể viết, tự nhiên cũng không có biện pháp làm lộ bí mật của hắn. Giả trang thân sĩ đã thật lâu lắm làm hắn thiếu chút nữa nghĩ đến chính mình cũng là một con người lương thiện. Ân… Cũng tốt, nuôi một con chó cũng không phiền toái gì nhiều, vừa vặn hắn cũng đang nhàn rỗi.

Nghĩ vậy, Phương Trì không để ý con chó nhỏ đang giãy giụa, đem nó nhét vào trong áo khoác, cũng không thèm để ý nó bẩn hề hề cọ đen chiếc áo sơmi sạch sẽ của mình, mà bước nhanh về nhà.

Về đến nhà, sau khi quét đồng tử để mở khóa cửa, Phương Trì đem con chó nhỏ thả ra, lấy ra hộp sữa từ tối qua ra hâm nóng lại, ngửa cổ uống.

Vật nhỏ đến hoàn cảnh lạ lẫm nên tràn ngập cảnh giác, thật cẩn thận ngửi ngửi xung quanh, Phương Trì nheo mắt nhìn tấm thảm hắn mới trải bị nó giẫm lên lốm đốm những dấu chân đen.

Đem chỗ sữa còn lại đổ vào một cái bát nhỏ, đặt tới trước mặt chú chó, nó chần chờ trong chốc lát, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, tiếp theo rất nhanh cúi đầu, điên cuồng mà liếm sữa trong bát, như sợ có người khác cướp đi không bằng.

Trong chốc lát, sữa đã bị uống hết,vật nhỏ vẫn còn thèm thuồng liếm liếm bát, hy vọng được đến càng nhiều, lại bị Phương Trì một phát bế lên, đi vào phòng tắm.

Vật nhỏ không ngừng giãy dụa, nhe những chiếc răng mới mọc không lâu ra, ý đồ uy hiếp Phương Trì thả nó xuống đất.

“Thật sự là đồ súc sinh mà, vừa rồi còn ăn vui vẻ như vậy mà hiện tại lại trở mặt được luôn, bất quá ta thích.” Một phút mặc niệm cho em chó =))

Hắn đem con chó nhỏ đi đến vòi nước, có tia hồng ngoại cảm ứng nhận thấy được nhiệt độ, tự động phun nước, làm con chó nhỏ sợ tới mức kêu ngao ngao thảm thiết, càng không ngừng giãy giụa để tránh né dòng nước. Phương Trì gặp nó bộ dạng chật vật, trong lòng càng thêm vui vẻ, lại càng không ngừng đem nó đưa tới dưới dòng nước, làm cho vật nhỏ tức giận đến mức há mồm cắn liên tục, lại luôn cắn không trúng.

Lăn qua lăn lại một hồi lâu, rốt cục bắt nó tắm rửa sạch sẽ, nhưng đổi lại là Phương Trì cùng phòng tắm của hắn, cũng bẩn loạn thất bát tao lên. Hắn cởi quần áo ra, lộ ra một cơ thể rắn chắc, tùy ý tắm rửa qua loa, ôm con chó nhỏ đi đến trước chỗ máy sấy, cùng nhau làm khô thân thể.

Dưới tác động của gió thổi ấm áp trên người, cùng với Phương Trì không ngừng dùng lược vì nó chải vuốt sợi da lông, làm cho nó không khỏi thả lỏng cảnh giác, rên rỉ ra vài tiếng thoải mái ô ô, Phương Trì nhìn nó, khóe miệng khẽ nhếch, tạo ra một cái mỉm cười đầy mê hoặc.

Sau khi kết thúc tắm rửa, hắn đem tất cả quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, thuận tiện mở ra chức năng làm sạch phòng ở tự động, chính mình thì ôm vật nhỏ nằm lên trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve  bộ lông mềm mại của nó.

Điều hắn không ngờ đến là sau khi được tắm sạch sẽ, chú chó nhỏ lại có một bộ lông trắng thuần khiết, đôi tai nhọn nhọn, răng nanh cũng rất sắc bén, nhiều lần muốn cắn tay của Phương Trì.

Đáng tiếc nó thật sự quá mệt mỏi, giường mềm mại, phòng ấm áp cùng với những cái vuốt ve ôn nhu nhẹ nhàng, làm cho nó dần dần tiến vào mộng đẹp.

Nhìn nó đã ngủ, Phương Trì ý đồ xấu xa lấy tay nhéo lỗ tai của nó, lại chọc chọc cái mũi, rồi lại giật giật vài sợi lông, chính là không muốn cho nó ngủ, làm cho vật nhỏ tức giận bổ nhào lên trên người hắn cắn loạn.

Một người một chó chơi trong chốc lát, rốt cục đều ngủ, con chó nhỏ đem ngón tay Phương Trì ngậm ở trong miệng, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ô ô.

……………………………………….

Quốc gia Phương Trì hiện tại đang ở tên là Renascences, có nghĩa là Tân Sinh. Vì đất nước này mới thành lập không đến một trăm năm, dân cư lại cực kì hỗn tạp, họ đến từ nhiều nơi trên thế giới, tù trốn trại có, phạm nhân từ đất nước khác có. Mặc kệ như thế nào, họ đều là những người mà không có nơi nào có thể sinh sống ngoài Renascences này.

Cũng bởi vì có một chế độ như vậy cùng với có một quân đội hùng mạnh và khoa học kỹ thuật tối tân, nên cho dù diện tích đất nước không lớn mấy nhưng Renascences vẫn có thể sống yên bình, không sợ đất nước khác chiếm đánh.

Tại quốc gia này, quân nhân có địa vị cao tuyệt đối, và có được quyền lực rất lớn, mỗi một người thanh niên đều lấy nhập ngũ tòng quân làm mục tiêu của mình.

Nhưng là số người có thể trong quân đội tìm được chỗ đứng lại chẳng có mấy người. Đại đa số thanh niên ở dưới tầng chót đều không ngừng giãy dụa, cho dù không thể tiến vào cao tầng, cũng không thể tụt xuống tầng thấp nhất – làm một tên lính quèn.

Tại cái hoàn cảnh gian nan này, chỉ mới có 24 tuổi liền đảm nhiệm chức thượng tá, Bryan  quả thật chính là một kì tích, trở thành thần tượng cùng mục tiêu phấn đấu của toàn thể thanh thiếu niên cả nước.

Phải biết rằng, quân đội có kết cấu là:

Tổng thống → thượng tướng → trung tướng → thiếu tướng → chuẩn tướng → thượng tá → trung tá → thiếu tá → thượng úy → trung úy → thiếu úy → chuẩn uý → thượng sĩ → trung sĩ → hạ sĩ.

Có thể nói, người leo lên được cấp ‘tá’, đa số đều tầm 30 trở lên, còn cấp ‘tướng’ thì chỉ toàn mấy lão già trên 40 là ít nhất. Nhưng Bryan lại là người duy nhất khác biệt, mới ngoài hai mươi đã leo lên chức vị Thượng tá lục quân, cũng có tin rằng hắn sẽ leo lên cấp Chuẩn tướng trước năm 30 tuổi, cho nên mới nói đó là một kỳ tích trăm năm khó gặp.

Mà ngày hôm nay, cái con người kì tích kể trên – thượng tá Bryan vừa từ biên giới thuyên chuyển công tác đến “thành phố mùa xuân”  này, sắc mặt đang cực kỳ không tốt.

Bryan ngồi trên ghế, đôi chân dài thằng tắp bắt chéo trên bàn, động tác thật khiếm nhã. Ánh nắng chói chang xuyên qua từ cửa sổ thủy tinh chiếu lên khuôn mặt kiên nghị của hắn. Mái tóc ngắn màu vàng như phát sáng dưới tia nắng, hệt như một thiên sứ.

Đáng tiếc đôi mắt màu xanh nước biển lại bị phủ một tầng sương lạnh giá, lạnh lùng nhìn thằng vào một chàng trai đang không ngừng đổ mồ hôi hột nhưng vẫn đứng nghiêm trước mặt.

Mồ hôi một giọt tích rơi đến trên vai theo tay áo của bộ quân phục chảy xuống trên mặt đất.

“Trung sỹ Halls.” Đôi môi mỏng khẽ mở: “ ngươi đã theo ta hơn một năm rồi, như thế nào vẫn vô dụng  như vậy?”

Halls tiếp tục đứng thẳng sống lưng, không nói được một lời. Bryan không bao giờ muốn ai biện bạch với mình,có thể tức là có thể, không thể chính là không thể. Cậu tìm không được con chó đi lạc, là do cậu vô dụng.

“ Ngươi đã muốn từ bí thư riêng của ta trở thành văn thư, rồi từ văn thư trở thành nhân viên chăm sóc chó quân đội. Hiện tại ngay cả con chó quân mà ta muốn cũng làm mất được,ngươi nói thử xem nên làm gì bây giờ?” Trong giọng nói của Bryan không hề có chút hơi ấm nào.

Halls sau khi kính chào, đang định tháo quân hàm xuống, lại nghe Bryan nói: “khoan!”

“Ta không có ý định cho ngươi từ chức.” Hắn vô tình cười cười: “lại cho ngươi thời gian một tuần, nếu còn tìm không thấy…”

Hắn nhấc chân đạp rớt vòng cổ và xích chó trên bàn xuống đất:

“Ngươi biết nên làm cái gì bây giờ, đúng không?”

Halls cúi chào, vừa ra khỏi cửa hai chân cậu liền nhũn hết, cậu dám thề rằng, nếu tuần sau mà còn chưa kiếm ra được con chó, bảo đảm cậu sẽ bị Thượng tá buộc xích vào cổ trở thành chó quân đội ngay !

[Thượng Tá] Văn án

Văn án

[Văn án lừa gạt bà con, đồng chí]

Bởi vì một lần ngoài ý muốn, đang ở dị quốc Phương Trì – một nam tử đến từ đất nước phương đông thần bí, bị thượng tá Bryan nhìn trúng, đem nhét vào quân đội.

Hai con người cô đơn gặp nhau? Liệu họ có thể phá vỡ hết hết mọi chướng ngại để tìm ra một con đường chung thuộc về mình?

[Văn án thật sự]

Bryan ngồi trên bàn, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, vươn chân ra với Phương Trì nói: “muốn rời đi quân đội sao? Vậy đến liếm giày của ta đi”.

Phương Trì trầm mặc cúi đầu. Sau đó, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai cởi giày của mình, hung hăng ném vào bản mặt đẹp trai của thượng tá Bryan, đồng thời lộ ra trước sau như một ôn nhã tươi cười: “không, ta rất thích nơi này”.

:)

Mình có 1 facebook nhưng rất ít dùng rất nhiều lần muốn viết cảm xúc gì đấy lên nhưng r lại sợ vì có quá nhiều người trong gia đình biết face. Mình chưa yêu nên chưa bao giờ khóc vì yêu hay đại loại như thế mình khóc nhiều lần nhất về một thứ hẳn ai cũng cho là buồn cười là đồ ăn, nhưng ai cũng có một cái lý của mình không phải sao? Mình là sinh viên ở trọ xa nhà điều kiện khá tốt nên đừng nghĩ nhà mình bạc đãi chỉ đơn giản là người bạn cũng phòng có chút khó tính cũng rất hay tự dưng nổi cáu ( có lẽ cảm thấy mình phiền phức chăng vì mình rất đã trí) trên bàn ăn thì mình cũng không dám ăn quá nhiều vì sợ lại bị lấy cớ để xoi mói cũng không hẳn do bạn ý xấu đơn giản mà ở lâu với nhau không hợp thì xích mích xích mích lại tìm mọi cách đả đảo người kia mình cũng chỉ tránh được bao nhiêu thì tránh thôi. Thế nên dạo này mình hay về nhà ngày 3 bữa bố mình nấu hồi học cấp 3 mình rất hay càu nhàu về đồ ăn vì bố mình thích lặp đi lắp lại khoảng 2-3 món trong 1 tuần đặc biệt là cá kho và thịt đông nhưng lên đại học mình thực sự không dám đòi hỏi vì tiền học cao tiền nhà cao tiền phí đủ thứ ngay đến cả quỹ lớp cũng cao 1 tháng mất đến 4tr cho các khoản phí của mình nhà mình cũng chỉ bình thường lại có 1 mình bố lo tất cả còn mặt dày đòi hỏi thái quá thì mình đúng là mất dạy nhưng thực sự nhiều lúc vẫn muốn ăn gì đó thì mình ít khi nói với bố tự tiết kiệm các buổi khác để thoải mái 1 buổi thôi nhưng làm sao mà mọi người có thể hiểu chứ 🙂 mình đâu thể nói mình ở trọ ăn thường không đủ cũng không thể đòi bố mình nấu đồ theo ý mình nấu cho là tốt rối ý mấy ông bố con vào đại học rồi mà còn nấu cho đâu. Trong mắt mọi người mình là đứa không biết điều được bố chiều thái quá lại suốt ngày bắt nạt chị gái có lẽ tương lai xa và xa nữa mọi người vẫn nghĩ thế. Nhưng chắc chẳng ai ngờ cái đứa được chiều kinh khủng này thỉnh thoảng lại khóc vì đồ ăn 🙂

Sống

Trên đời này thứ tôi sợ hãi nhất không phải ma không phải sát nhân không phải quái thú cũng không phải bất kỳ loài động vật nào mà thứ tôi sợ nhất chính là cuộc sống. Cuộc sống của tôi không vất vả khổ sở lắm nhưng nó cứ từ từ một khoảng êm đẹp rồi lại đau khổ. Chỉ mới hôm trước thôi tôi có thể hạnh phúc vì làm tốt một bài kiểm tra hôm sau tôi đã đau khổ nhận ra được mình chẳng làm được cái gì cả. Trẻ con không ít người từng trải qua một thời khóc sướt mướt vì không thể cứu sống con chó hay con mèo của mình nhưng rồi lại quên nó ngay hôm sau nhưng bây giờ tôi vẫn thế. Dù tôi đã lớn, dù tôi không còn là một đứa trẻ một hai tuổi nhưng tôi chưa làm ra được thứ gì chưa đủ khả năng nuôi sống chính tôi chứ đừng bảo cứu bọn nó.

Sống ngày hôm trước tôi thật vui vẻ vì đi chơi với bạn bè người thân ngày hôm sau tôi chọt nhận ra tất cả là giả dối. Có những người họ chỉ hành động như họ muốn giúp bạn nhưng có đến chết bạn vẫn cảm ơn họ vì điều đó. Bạn bè ư mấy ai sẽ nói thật ra tao chơi với m chỉ là xã giao, thật ra tao thấy mày giúp tao được nhiều việc mà không đòi hỏi gì nên tao chơi với mày thôi lúc mày khó khăn ừ tao sẽ tỏ vẻ quan tâm hỏi han nhưng muốn tao giúp à không bao giờ tao bận lắm tao còn người yêu phải quan tâm hay tao đang ngủ không có tâm trạng giúp mày đâu. Người thân ư ngày hôm qua thật ngưỡng mộ các cô các bác nhà giàu có còn rất tốt với mình cho mình nhiều bánh kẹo ngày hôm nay ra tất cả quan hệ với nhau vì tiền 1 căn nhà chẳng phải do họ làm ra nhưng họ vẫn khó chịu khi người anh chị em gặp khó khăn của mình mượn sử dụng rồi chính người nhà của mình không những không giúp còn gây khó khăn cho mình. Còn khi mình giúp người nhà của mình thật bất ngờ thay khi họ cáu giận họ buột miệng nói ra rằng bọn mày chỉ là lũ ham tiền dòng họ nhà mày chỉ muốn tiền của tao. Nực cười trong khi tiền bạc nhà mình mất cho người thân, trong khi họ khó khăn mình góp sức dù biết chẳng được lợi gì nhưng đó là cuộc sống kẻ biết luồn lách lừa lọc mới là người tốt mới là kẻ chăm chỉ còn người âm thâm lặng lẽ làm thì là đồ bất nhân ham tiền. Kẻ bị hại luôn là người xấu đi hại kẻ khác còn người đã vơ vét cho đầy túi thì là kẻ người người kính trọng.

Sống và yêu. Tình yêu là vĩnh cửu tình yêu là hạnh phúc, sống không thể không yêu. Xin lỗi tôi sống 19 năm trên đời rồi và tôi chưa yêu bao giờ vậy nghĩa là tôi không sống. Ừ tình yêu của các bạn cao cả lắm tuyệt vời lắm không gì sánh bằng vậy liên quan gì đến tôi mà tự nhiên phải bới móc tôi ra. Các bạn cứ sống vì tình yêu đi rồi thất tình thì cứ tự tử đi sống thế nó mới ý nghĩa mới tuyệt với mới đáng để sống đúng không. Và tôi chính là sợ hãi cuộc sống như thế đấy vì kẻ chết đi rồi đâu còn phải chịu đau đớn đâu chỉ có kẻ sống mới phải thu dọn tàn cuộc cho người chết.

Cuộc sống với tôi là hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn cho đến một lúc sự thất vọng đã tưởng như đè bẹp hy vọng thì có một chút may mắn tiến tới để kết thúc vẫn là sự thất vọng đau khổ. Đã hàng nghìn lần tôi tự nhắc mình đừng hy vọng vào ai cả trên đời này chẳng ai giúp mình cũng chẳng ai có thời gian quan tâm đến mình nhưng nó dường như khó khăn hơn tôi tưởng tượng. Tôi biết mình khó lòng có mộ cuộc sống hạnh phúc nên ước mơ của tôi chỉ là có thể biến mất không một dấu tích cũng như không ai có thể nhận ra sự biến mất của tôi để tôi không cần tiếp tục phải sống như thế này

SInh Nhật

Trong phim nhân vật chính thường quên sinh nhật của mình và được người khác tổ chức cho hay những bất ngờ tuyệt vời ngọt ngào còn hiện thực với cái bạn trẻ đang ngồi trước máy tình này thì không ( ai bảo m không phải nhân vật chính). Một cái sn dễ nhớ 31/12 nhưng lần nào rủ bạn đi chơi cuối năm ai cũng hỏi để làm gì :). Một cái sn quá đúng lúc 31/12 cuối năm t phải ở bên gia đình cuối năm được nghỉ có hẹn vs người yêu r. Haizz vậy thì biết làm sao tính về mức độ quan trọng 2 cái kia luôn luôn là nhất tính về mức độ thân thiết nhìn lại ngoài mấy thứ vặt vãnh bình thường mình cũng đã làm được cho ai cái gì đâu mà đòi hỏi. Tự nhủ trong đầu là như thế nhưng tự nhủ là tự nhủ mà buồn vẫn là buồn. Vì có nhiều người quan trọng với mình nhưng ngược lại mình chẳng quan trọng với ai cả 😀 poor me. Còn lý do vì sao thì có cả đống quá ích kỷ quá vô tình quá đãng trí cũng quá lười lại cộng thêm không xinh đẹp không thông minh không hiền lành ngoan ngoãn. Nhưng vì ích kỷ nên năm nào cũng mong chờ tổ chức một cái sn vui vẻ mọi người đều chúc mừng mình thành ra khi chỉ còn một mình với mớ kế hoạch không ai chịu tham gia mới thất vọng 17 năm trừ đi những ngày thơ bé là 12 năm 12 năm thất vọng r lại hy vọng. Rồi một ngày mình nghĩ chẳng hiểu người ta nghĩ ra ngày sn để làm gì? Với mình thì sẽ là thêm một lần nhận ra được vị trí của mình 🙂 Sn thứ 18 chúc m khôn hơn ra để sống hạnh phúc hơn con ngốc ạ và m nên nhớ rằng con đường duy nhất đem đến hạnh phúc cho m là kiếm tiền r hưởng thụ cuộc sống cũng đừng quá hy vọng làm gì khi mình chẳng làm gì được cho ai cái gì. Cũng đừng có soi mói những chuyện lông gà vỏ tỏi như sn mình chả ai muốn tham gia vì điều đó giúp m đỡ tốn một khoản để mua bánh r thổi nến nha. Và vì m chưa 18 tuổi nên cho phép m ngu nốt trong tuổi 17 này đấy 🙂 hbd to me