Từ chương này trở đi “thành phố mùa xuân” sẽ gọi là Springfield nhé!
Chương 2
Thành phố Springfield về đêm thật muôn màu muôn vẻ, cho dù là một người công nhân viên chức bình thường, khi màn đêm buông xuống cũng sẽ ở quán bar uống một ly, thả lỏng một chút tâm tình.
Nhưng còn càng nhiều người lại là đến uống rượu để say khướt, hỗn loạn vượt qua một đêm, như là không cần lo lắng các loại phiền não trong cuộc sống bình thường, đây là nơi dùng trốn tránh sự thật tốt nhất.
“Thay vì gọi là thành phố mùa xuân, không bằng gọi là cái chợ mục nát đi!” Phương Trì trào phúng nói, đồng thời đem chén rượu mạnh trên tay một hơi uống cạn.
“Uống như vậy, chỉ tổn hại thân mình thôi, Phương”, Dewitt vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Không uống nhiều một chút, ta sợ một lát nữa không có biện pháp “làm việc” được. Ngươi cũng biết, Connor phu nhân là một người “khó đối phó” như thế nào rồi mà”.
Dewitt mặt đông cứng lại một chút, chần chờ trong chốc lát mới nói: “Kỳ thật ta có thể giúp ngươi giới thiệu một công việc tốt hơn, ngươi tuyệt đối có năng lực đảm nhiệm. Như vậy sẽ không tất phải làm cái loại công việc này”.
“Nhưng là ta trời sinh liền thích công việc như vậy, kiếm được nhiều tiền lại dễ dàng”. Phương Trì buông chén rượu đã hết xuống, quay sang chỗ bartender nói:“bartender, ghi sổ, ngươi biết nên ghi ai rồi chứ”.
Nói xong hướng Dewitt chào tạm biệt, rồi bước chậm đi ra quán bar.
Trong quán bar có rất nhiều người, không đẩy ra nhốn nháo như vậy sẽ rất khó đi ra ngoài được, Phương Trì cũng không cùng mọi người tranh đoạt không gian nhỏ hẹp đó, nếu là phía trước có người chặn đường, hắn sẽ mỉm cười chờ bọn họ tự động thoái lui, nếu là có người không cẩn thận bị xô đẩy lại đây, hắn lại có thể né tránh trước. Tại trong cái dạng hoàn cảnh này, hắn cư nhiên có thể không đụng tới một người nào đi ra ngoài quán bar.
Dewitt nhìn bóng dáng của hắn, nhìn theo phía Phương Trì rời đi. Sau hai năm, từ khi quen biết hắn, mỗi ngày đều nhìn hắn từ phía sau, có khi hắn một người rời đi, có khi lại là ôm một người phụ nữ hoặc là một người đàn ông, cũng có khả năng là nhiều người.
“Phi! Một tên callboy không biết xấu hổ” Đồng dạng nhìn bóng dáng hắn bartender thầm mắng một câu.
“Hắn không phải callboy”, Dewitt lắc lắc chén rượu trong tay,“Hắn chẳng qua là tùy ý một chút, bất luận kẻ nào đều không sao cả. Chẳng qua là làm cái loại công việc này lại thuận tiện kiếm thêm chút tiền, mà người thì ai chẳng cần tiền, vậy thôi ”.
“Sếp à, ngươi vừa rồi nói cái loại người này, trong xã hội bình thường đều gọi là callboy, áp hoặc là…”.
Một họng súng đen ngòm đặt ở trên trán của gã, Dewitt như trước lạnh nhạt nói:“Hắn không phải”.
“Đúng vậy! Hắn không phải, hắn tuyệt đối không phải!” Bartender liều mạng lắc đầu: “Hắn là người đàn ông anh tuấn nhất thế giới này, kỳ thật ta chỉ là ghen tị hắn quá mức đẹp trai, có thể hấp dẫn nhiều cô gái xinh đẹp như vậy thôi, thượng úy Dewitt”.
Dewitt không có thu hồi súng lục, như trước đem nó để ở trên đầu đối phương, chính mình yên lặng thưởng thức Cooktail bartender mới điều chế ra trước đó.
Một bàn tay vươn ra túm lấy súng lục, chủ nhân của bàn tay đó vỗ bả vai Dewitt một chút, nói:“Thượng úy, có chuyện gì làm cho cậu tức giận lớn như vậy?”.
Vị thượng úy trẻ tuổi nhìn thoáng qua người tới, đem súng cất đi.
“Trung úy Halls, chúc mừng cậu rốt cục theo biên giới trở về. Thế nào? Đã thích ứng được hoàn cảnh mới chưa?”
“…Còn có thể đi, nhưng qua vài ngày nữa tớ sẽ cùng con người nói lời tạm biệt”. Halls toàn thân toát ra một hơi thở đầy bi thảm, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khí đen, làm cho Dewitt thiếu chút nữa nghĩ đến ngồi ở bên cạnh mình không phải là một người, mà là một cái xác đã hư thối rất nhiều năm.
“Thượng tá, chính là vị kia thượng tá, theo biên giới mang về một con chó của quân đội, đã bị mất, cố tình người phụ trách chiếu cố nó lại là tớ! Vì cái gì, vì cái gì cố tình là như thế này!” Halls không ngừng nắm lấy bộ tóc màu nâu ngắn ngủn của chính mình , khiến cho mái tóc mềm mại bị cậu vò cho rối bời.
“…… Tớ nhớ rõ cậu là trung úy, hẳn là phụ tá thượng tá Bryan quân vụ cùng chính sự, vì cái gì sẽ phải đi chiếu cố một con chó quân đội? Đó hẳn là việc của binh lính chuyên môn mà?”
“Trên thực tế tớ hiện tại…… Đã muốn bước một chân vào ổ chó rồi”.
Halls được coi như lấy thành tích nổi trội, xuất sắc tốt nghiệp trường quân đội, là một người binh lính trải qua các cuộc huấn luyện binh lính khắc nghiệt, tuổi còn trẻ đã giữ chức vụ quan trọng. Lúc kiểm tra tinh thần trước khi tốt nghiệp, quân y từng nói qua, cậu có tinh thần cực kì kiên nghị, khó có gì có thể khảo nghiệm được.
Nhưng cái vị thân làm bằng sắt, tinh thần như thép nói trên hiện tại giống như con chó tội nghiệp hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nhìn lão bằng hữu lão đồng học, chỉ kém việc ôm cổ người ta khóc rống . Dewitt thấy cậu ta như vậy, vội vàng đánh giá bốn phía, tiếp xúc đến ánh mắt của cậu mọi người đều trốn ngoài bán kính 2m, xung quanh hai người không có lấy một bóng người.
Tốt lắm, như vậy là có thể yên tâm nghe người này kể khổ .
“Dewitt cậu hãy nghe tớ nói, cái kia Bryan nuôi một con …” Halls kìm nén nước mắt của mình, đối với bạn tốt nói ra toàn bộ vài năm nay khổ sở, cuối cùng còn dùng tay xoa xoa nước mắt nói:“Còn có ba ngày, trong vòng 3 ngày nếu tớ còn không tìm ra con chó chết tiệt kia, kế tiếp người trong ổ chó sẽ chính là tớ a… !”
Dewitt đầu đầy hắc tuyến, cậu nghe nói qua, thượng tá Bryan là một vị thủ trưởng tương đối khó hầu hạ, cũng không nghĩ đến Halls vài năm nay lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Khó trách cậu ta tốt nghiệp thời gian dài như vậy,không những làm việc ở tiền tuyến, còn lập rất nhiều công lao, mà chỉ lên đến chức trung úy, ngược lại mình thành tích tốt nghiệp kém hơn chỉ làm văn thư lại có chức vụ cao hơn.
Nhưng bây giờ cậu ta còn gặp phải nguy cơ giáng chức lớn hơn nữa.
Lão bằng hữu gặp nạn, mình không thể không giúp, Dewitt cúi đầu trầm tư trong chốc lát hỏi:“Đã đánh mất bao lâu? Có ảnh chụp sao?”
Ngừng nước mắt trung úy từ túi tiền trước ngực lấy ra ảnh chụp, đồng thời nói:“Andrew vừa mất tích mình liền lập tức thu thập hình ảnh trong ổ chó, chụp lại hình ảnh cuối cùng của nó, chia cho cấp dưới làm cho bọn họ đi tìm , nhưng là vì cái gì tìm nhiều ngày như vậy còn không có tìm được?”
Bởi vì ảnh chụp này có vấn đề! Ánh mắt Dewitt bốc hỏa nhìn ảnh chụp lập thể của con chó nhỏ, ảnh chụp tuyệt đối là một con chó bẩn thỉu, Halls như thế nào chiếu cố nó? Nhưng dù sao cậu ta không phải nhân viên chuyên nghiệp, có thể tha thứ.
Dewitt không biết là, bộ dạng Andrew như vậy, tuyệt đối không phải Halls chăm sóc không chu toàn, mà hoàn toàn do Bryan thích xem nó trong bộ dạng bẩn hề hề. Bởi vì Andrew là một con chó sói bọn hắn mang theo từ núi tuyết ở biên giới phương bắc về, là một con chó nhỏ toàn thân tuyết trắng. Bryan sở dĩ không cho người giúp nó tắm rửa, chính là không nghĩ làm cho người ta biết thân phận chân thật của nó. Đồng thời cũng cố ý làm nhục huyết thống cao quý của loài sói, cố ý làm cho nó bị đối đãi như con chó lưu lạc. “Như vậy đi,” Dewitt nghĩ nghĩ,“cậu cầm ảnh chụp đi sở quản lý sở thú cưng nhìn xem, có lẽ có người nhặt được nó, thu nuôi nó, cũng chính thức nhận nuôi nó. Như vậy sẽ nhất định đi đăng ký và đánh số , nếu không chính là chó tư, cậu đi nơi đó hy vọng lớn hơn một chút. Mình có người quen ở đó, cậu có thể cùng hắn chào hỏi, hắn sẽ giúp cậu lưu ý một chút.”
“ Cục di dân cùng sở quản lý thú cưng cũng có lui tới sao?”
“Cũng không hẳn là nhận thức, bạn rượu mà thôi, cậu cũng biết mình thích kết giao bằng hữu mà.” Dewitt cười nhún nhún vai, cho Halls một dãy số điện thoại.
“Cảm ơn cậu, ngày mai khi bọn họ vừa làm việc mình sẽ đi!”
Đây là một đường hy vọng cuối cùng, nếu còn tìm không được… Mình liền trực tiếp ở sở quản lý thú cưng đăng kí mã số luôn đi, nhìn mình đeo vòng chó trở về, thượng tá có thể hay không đại từ đại bi buông tha mình đâu? Halls bi thương nghĩ.
–
Phu nhân Connor là một vị quả phụ (*) có đôi môi rất đẹp, bà thích cuộc sống tràn ngập nhiệt tình cùng kích tình, mỗi khi nhìn thấy thứ gì xinh đẹp, sẽ không keo kiệt lời ca ngợi cùng tiền tài, bà sẽ luôn xuất ra tài sản của chính mình ra để cống hiến vì cái đẹp của thế giới.
(*) Người phụ nữ mất chồng
Nhất là sau khi nàng gặp được Phương Trì, cái khí chất của của người Đông Phương cùng bề ngoài xuất sắc của hắn, nháy mắt gợi lên phu nhân Connor luôn cuồng nhiệt đối với những thứ xinh đẹp phải tìm tòi nghiên cứu. Vì khắc sâu hiểu biết đến vẻ đẹp của Phương Trì sau lớp tây trang, nàng tiêu phí tuyệt bút tiền tài đến thỏa mãn chính mình để theo đuổi cái đẹp. Rốt cuộc đợi cho đến khi Phương Trì vì những tấm chi phiếu khổng lồ kia mà cởi quần áo, phu nhân Connor đã bị thân thể với tỉ lệ hoàng kim kia làm cho khiếp sợ, lập tức bà đem thân hình hơn trăm kg của mình đặt lên người Phương Trì, hưởng thụ cái đẹp khi không còn khoảng cách.(-_-!)
Tiếp theo bà không ngại chi tiền cho Phương Trì, vì một người ngoại quốc như hắn cung cấp đủ thứ xa hoa trong cuộc sống, thậm chí bà còn muốn cùng đối phương kết hôn, nhưng Phương Trì không đồng ý. Bà muốn cùng hắn sống chung, nhưng Phương Trì cười cười từ chối. Thật ra phu nhân Connor có thể dùng mọi cách ép buộc Phương Trì theo ý mình, nhưng trực giác mách bảo bà rằng, một khi làm như vậy, bà sẽ vĩnh viễn mất đi người đàn ông này.
Điều làm cho bà không chịu nổi chính là, khi bà không ở cạnh Phương Trì, cậu liền đi tìm những người khác! Nam nữ đều có. Tóm lại, Phương Trì không bao giờ qua đêm một mình, không có bà, hắn cũng tìm được những người khác.
Bà từng vì hành vi của hắn kháng nghị, nhưng Phương Trì chỉ thản nhiên nhìn họng súng trong tay bà, lộ ra trước sau như một nụ cười dịu dàng và nói:“Phu nhân, bà trả tiền ta phục vụ, theo như nhu cầu mà thôi. Những người đó ra tiền cũng không so với bà thiếu hơn, như vậy công bằng chưa?”
Tối nay Phương Trì giống như có chút gì đó vui vẻ, không giống như những lần trước không yên lòng. Này không phải ý bảo những lần trước cậu chỉ biết bị động, ngược lại chàng trai phương Đông này kỹ thuật rất tốt, cậu có thể bắt được những điểm mẫn cảm trên thân thể đối phương, thuần thục khơi gợi dục vọng sâu thẳm trong lòng họ. Nhưng phu nhân Connor dùng tâm tư tinh tế tương phản với thể trọng của mình mà cảm nhận được rằng, người này không có tâm. Dù cho làm thế nào cũng không thể cảm nhận được tâm tư hay tình cảm của hắn.
Nhưng hôm nay, phu nhân Connor lại cảm thấy Phương Trì đang cười. Khi kịch liệt kết hợp, loại này thản nhiên vui sướng cũng tác động đến nội tâm sâu thẳm của bà.
“Ngươi tâm tình tốt lắm?” Kích tình qua đi phu nhân Connor có chút vô lực hỏi.
“Ừ.” Phương Trì châm một điếu thuốc, mỗi lần sau khi kết thúc hắn đều phải hút thuốc. Nếu không làm như vậy, vị son môi của phu nhân Connor sẽ lưu lai trong khoang miệng, hắn cũng không thích.
“Vì cái gì?” Dù cảm giác được hắn không nghĩ sẽ trả lời, phu nhân Connor vẫn nhất quyết truy vấn không tha.
“Ta nuôi một con chó.” Miệng hắn khẽ giơ lên, nét mặt duyên dáng hiện vẻ nhu hòa.
“Đăng ký sao?”
“Còn không có, rất phiền toái.”
“Ta có thể giúp ngươi!” Bà lập tức ngồi dậy, “Ta có bạn bè ở nơi đó làm việc, ngươi chỉ cần mang theo chó đi chụp tấm ảnh là được rồi. Cũng không cần xếp hàng, như vậy ngươi chính là chủ nhân của nó !”
Nhìn sắc mặt Phương Trì dần dần ấm lên, bà biết, lễ vật lần này, so với nhà to xe xịn càng làm cho hắn thích hơn.
Cuối cùng cũng chật vật xong chương *tung hoa*, mong mọi người luôn ủng hộ để em có động lực edit tiếp. *cúi đầu*
Cuối cùng chúc mọi người giáng sinh vui vẻ!